Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu. Mùa đông đã về và gió lạnh cắt da mướt thịt. Nỗi nhớ đóng băng, nỗi đau đóng băng, như một tảng đá nặng trĩu lòng, chờ trời nắng lên và tan biến.
Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu! Hòm tin nhắn vẫn ắp đầy những thương nhớ không xóa nổi, những lúc buồn phiền, tôi chỉ muốn đọc lại và khẽ mỉm cười. Cứ sống mãi trong mớ kí ức đẹp đẽ ngày nào, không buồn tỉnh dậy. Đừng tỏ ra ngạc nhiên khi thấy tôi thường “vô tình” đi qua nhà anh ấy, liếc vội cánh cổng khép hờ đầy nuối tiếc rồi rảo bước đi ngay. Từng cuốn phim ngắn, những bức hình còn hiện hữu đây, con đường này, lối nhỏ kia, có ai cất vào trong kí ức hộ tôi đâu?
Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu. Mùa đông đã về và gió lạnh cắt da mướt thịt. Nỗi nhớ đóng băng, nỗi đau đóng băng, như một tảng đá nặng trĩu lòng, chờ trời nắng lên và tan biến. Tất cả đóng băng rồi, nhưng bao giờ nắng mới lên thì tôi vẫn đợi đây, mãi mà chẳng thấy.
Có những tình yêu, chỉ nên nhập nhằng chẳng rõ. Là yêu đó, là nhớ đó, nhưng vẫn nên giấu nhẹm vào trong. Giữ lại một tình yêu ẩm ương, để lên đó một tấm lá niêm phong ở giữa, ấn kí mang tên thời gian, để mặc thời gian quyết định tất cả. Có như thế mới giữ được chút ít tình, có như thế mới vẫn có thể hiện hữu trong cuộc sống của nhau không một sợi vướng mắc. Vẫn có thể nói chuyện, vẫn có thể đi chơi, quan tâm và săn sóc, tuyệt nhiên chỉ bước lùi một bước đợi nhau thôi, giấc mơ sẽ tan biến.
Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu! Đêm đêm ngồi lặng lẽ theo dõi hoạt động trên facebook, lặng lẽ ghé tường, lặng lẽ ngắm ảnh, lặng lẽ, chẳng biết nên chờ mong điều gì. Có ai từng tìm kiếm thông tin một người bằng công cụ tìm kiếm chưa? Đứng giữa đại dương thông tin, bằng những gì có thể hiện lên trong tâm trí, lục tìm lại chút ít nhớ thương, bỗng thấy mình như một kẻ ngớ ngẩn. Ừ, thì là ngốc nghếch đấy, vậy thì hãy để ngốc nhất có thể đi!
Một người thân thuộc đến thế, giờ gặp lại phải dặn lòng mắt không hướng về, tai không nghe, tim không đập rộn. Hãy để tôi có thời gian tập thích nghi với không gian không có anh, để tôi tập thói quen mỗi sáng mai không kiểm tra hòm tin nhắn nữa. Hãy để tôi sắp xếp lại tất cả! Giả vờ lạnh lùng bước đi, giả vờ sửng sốt mới bắt gặp nhau, tất cả chỉ như diễn một bộ phim hài dài tập. Giờ anh làm gì ở đâu, gặp gỡ ai hay đến nơi nào, làm sao tôi đủ tư cách để hỏi nữa.
Có những thói quen, không biết đến bao giờ mới có thể kìm lòng mà bỏ đi được. Trong vô thức là luôn dõi theo, luôn hi vọng, luôn hướng về. Chẳng có bác sĩ nào kê nổi đơn thuốc cho yêu thương, bởi đến cả lí trí cũng phải bó tay với trái tim cứng đầu. Vậy thì hãy để tất cả cho thời gian xoa dịu lấy, rồi sẽ đến một lúc, nỗi đau này chẳng thể đau hơn được nữa, hình hài ấy chẳng còn hình dung nổi rõ nét nữa, giọng nói, ánh mắt ấy cũng vụt bay vào hư không.
Chắc chắn sẽ có những vết sẹo, những vết sẹo chằng chịt và thật xấu xí. Nhưng có là sao đâu, cứ sống hết sức có thể ở hiện tại, yêu để biết mình đang yêu và được yêu hết sức có thể. Rồi ngày mai, như một mầm cây non vực dậy sau cơn bão, nhú mầm tươi xanh giữa đống hỗn tạp cảm xúc. Và yêu đời, yêu mình, yêu người thêm một lần nữa.
0 nhận xét