Trong đống cảm xúc hoang tàn hậu chia tay, người ta tìm thấy trong đó nỗi đau, nước mắt, có đôi khi là chút nuối tiếc, vấn vương và có cả một thứ mà không phải ai cũng thấy được, đó là yêu thương.
Không phải vì mất nhau mới thấy nhau quan trọng, mà ở cái thời khắc thực sự buông tay nhau, họ sẽ nhận ra rằng, họ đã từng yêu nhiều như thế.
Có những tình cảm chỉ xuất hiện lúc đã lạc mất nhau, dẫu nó không thể mang lại hạnh phúc, nhưng nó cho ta thấy rằng, ta - đã - từng - yêu chứ không phải là ngộ nhận cảm xúc. Có chút muộn màng lẫn nuối tiếc nhưng xem mất mát này là bài học để trân trọng tình cảm sau còn hơn là chỉ thu về đau đớn rồi lại mang trái tim chi chít vết thương cho mối tình sau đó.
Nhiều năm sau nữa, những người đã - từng yêu nhau, khi vô tình giáp mặt, họ sẽ mỉm cười chào nhau hay bơ đi như chưa từng quen biết? Những người đã thực sự quên được nhau, họ sẽ chào nhau bằng nụ cười không gợn chút đắn đo. Chỉ có những kẻ qua thời gian vẫn ôm hoài nỗi nhớ, giữ hoài kỉ niệm và chật vật giữa không gian quá khứ - hiện tại mới lướt qua nhau như cơn gió vô tình.
Khi trái tim còn co bóp làm nhiệm vụ xóa nhòa nỗi đau và đón nhận yêu thương thì nên nắm lấy cơ hội, đừng để nó hóa đá mới biết mình cần quên. Rồi một ngày khi ngoái đầu nhìn lại, quá khứ kia liệu có khiến ta vui? Dẫu đâu đó trong dĩ vãng xa xôi, ta từng khóc, từng đau từng nuối tiếc nhưng để chạm phải những cung bậc cảm xúc tồi tệ đó hẳn ta đã trải qua những giờ phút vui tươi.
Vì thế, qua rồi, nhìn lại, đừng chăm chăm vào lầm lỗi mà cứ nhìn vào những điều hạnh phúc, mỉm cười với nó rồi tiến về tương lai. Đã cho mình can đảm để nhìn lại, sao lại còn dành cơ hội đó cho niềm đau.
Thế đấy!
Có người bước qua đau thương lại càng thêm mạnh mẽ, cũng có kẻ sau một lần chia tay đã tự giết chính mình. Có người sau khi kết thúc một mối tình đã tìm cho mình vị trí cân bằng để cảm xúc lại hoạt động trong tương lai, còn có kẻ thì mãi nhiều năm sau đó vẫn ôm hoài vết thương và bao biện cho mình bằng tấm bảng "tôi không tin tình yêu". Đó là kết quả của chia ly, người mạnh mẽ buông tay để học cách yêu thương, kẻ yếu đuối chỉ biết rằng, mất nhau là kết thúc tất cả.
Chẳng phải vô cớ mà người ta hay khuyên rằng: "Đừng xem ai đó là tất cả vì khi họ quay đi cả thế giới của bạn sẽ sụp đổ đấy". Cuộc đời này trớ trêu lắm, người đến người đi, tình đến tình tan chỉ nhanh tựa chớp mắt vì thế đừng vì phút thăm hoa của cảm xúc mà đã vội trao ai đó cả con tim. Hãy coi bản thân mình là tất cả, không yêu được chính mình thì yêu thương người khác chỉ là trò vô nghĩa mà thôi.
Yêu thương bản thân, trân trọng hiện tại, gác lại quá khứ, tìm bến bình yên để lòng mình hạnh phúc, đó là những điều cần làm để cuộc đời không vô nghĩa khi mất đi.
Không phải vì mất nhau mới thấy nhau quan trọng, mà ở cái thời khắc thực sự buông tay nhau, họ sẽ nhận ra rằng, họ đã từng yêu nhiều như thế.
Có những tình cảm chỉ xuất hiện lúc đã lạc mất nhau, dẫu nó không thể mang lại hạnh phúc, nhưng nó cho ta thấy rằng, ta - đã - từng - yêu chứ không phải là ngộ nhận cảm xúc. Có chút muộn màng lẫn nuối tiếc nhưng xem mất mát này là bài học để trân trọng tình cảm sau còn hơn là chỉ thu về đau đớn rồi lại mang trái tim chi chít vết thương cho mối tình sau đó.
Nhiều năm sau nữa, những người đã - từng yêu nhau, khi vô tình giáp mặt, họ sẽ mỉm cười chào nhau hay bơ đi như chưa từng quen biết? Những người đã thực sự quên được nhau, họ sẽ chào nhau bằng nụ cười không gợn chút đắn đo. Chỉ có những kẻ qua thời gian vẫn ôm hoài nỗi nhớ, giữ hoài kỉ niệm và chật vật giữa không gian quá khứ - hiện tại mới lướt qua nhau như cơn gió vô tình.
Khi trái tim còn co bóp làm nhiệm vụ xóa nhòa nỗi đau và đón nhận yêu thương thì nên nắm lấy cơ hội, đừng để nó hóa đá mới biết mình cần quên. Rồi một ngày khi ngoái đầu nhìn lại, quá khứ kia liệu có khiến ta vui? Dẫu đâu đó trong dĩ vãng xa xôi, ta từng khóc, từng đau từng nuối tiếc nhưng để chạm phải những cung bậc cảm xúc tồi tệ đó hẳn ta đã trải qua những giờ phút vui tươi.
Vì thế, qua rồi, nhìn lại, đừng chăm chăm vào lầm lỗi mà cứ nhìn vào những điều hạnh phúc, mỉm cười với nó rồi tiến về tương lai. Đã cho mình can đảm để nhìn lại, sao lại còn dành cơ hội đó cho niềm đau.
Thế đấy!
Có người bước qua đau thương lại càng thêm mạnh mẽ, cũng có kẻ sau một lần chia tay đã tự giết chính mình. Có người sau khi kết thúc một mối tình đã tìm cho mình vị trí cân bằng để cảm xúc lại hoạt động trong tương lai, còn có kẻ thì mãi nhiều năm sau đó vẫn ôm hoài vết thương và bao biện cho mình bằng tấm bảng "tôi không tin tình yêu". Đó là kết quả của chia ly, người mạnh mẽ buông tay để học cách yêu thương, kẻ yếu đuối chỉ biết rằng, mất nhau là kết thúc tất cả.
Chẳng phải vô cớ mà người ta hay khuyên rằng: "Đừng xem ai đó là tất cả vì khi họ quay đi cả thế giới của bạn sẽ sụp đổ đấy". Cuộc đời này trớ trêu lắm, người đến người đi, tình đến tình tan chỉ nhanh tựa chớp mắt vì thế đừng vì phút thăm hoa của cảm xúc mà đã vội trao ai đó cả con tim. Hãy coi bản thân mình là tất cả, không yêu được chính mình thì yêu thương người khác chỉ là trò vô nghĩa mà thôi.
Yêu thương bản thân, trân trọng hiện tại, gác lại quá khứ, tìm bến bình yên để lòng mình hạnh phúc, đó là những điều cần làm để cuộc đời không vô nghĩa khi mất đi.
0 nhận xét