1. Tôi thường thấy cô ấy đến quán một mình, ngồi đọc sách ở một góc nhở trong quán. Có những hôm trời mưa tầm tã, cô vẫn bình lặng đến thản nhiên, lật giở từng trang sách như thể những cơn mưa ngoài kia chẳng là gì cả. Có đôi khi, những giọt nước tròn đọng trên khung cửa kính, chúng đuổi bắt nhau vòng quanh trong tầm mắt cô, cô chỉ khẽ mỉm cười, lại nhanh chóng trở về với sự tĩnh lặng vốn có của mình.
Không gian quán nhỏ, hơi chật, nhưng ấm cúng. Tôi vẫn thường vô tình bắt gặp cô ở một góc rất riêng, rất lặng, và rất kỳ lạ. Có lẽ có một duyên hạnh ngộ nào đó với cô, tôi cũng thấy mơn man một niềm vui khó tả mỗi khi chạm phải ánh nhìn của cô gái ấy.
Cô ấy là một cô gái đẹp, nhẹ nhàng đến mức người ta có thể nghĩ là không khí quẩn quanh bên mình. Rồi có lúc chạm vào mắt cô thấy nỗi buồn loang ra thành dòng, mát lành như nước. Tôi không nghĩ quá nhiều đến một người xa lạ, nhưng cô thì ngoại lệ, mỗi ngày chiếm một khoảng thời gian để cho tôi ngắm nhìn và đẩy đưa những ý tưởng xa xôi nào đó. Có lẽ cô đủ tinh tế để nhận ra, rằng ở một góc quán quen nào đó, có một chàng trai vẫn để ý đến sự tồn tại của mình. Nhưng chúng tôi không giao tiếp với nhau bất kỳ một lần nào. Nếu có, chỉ là cái nhìn khẽ lướt và môi mỉm cười rất nhẹ.
Thói quen của cô là đến quán vào những tối cuối tuần hoặc những ngày quá nhàn rỗi. Cô làm một công việc gì đó liên quan đến truyền thông, tôi nghĩ vậy. Nhưng cái nghề ấy không cho người ta những phút giây tĩnh tại được như thế, đôi khi cô vẫn có những buổi họp với đồng nghiệp ở ngay góc quán quen ấy, với vẻ mặt đắn đo nhiều luồng suy nghĩ. Tôi bỗng bật cười, mới thấy mình đã dành sự quan tâm quá nhiều cho cô. Một cô gái hiền hòa như không khí quanh mình và trong lành như... một cốc nước lọc.
2. Tôi đã gặp anh một vài lần trước đó, trong một vài sự kiện mà tôi làm truyền thông và anh là khách mời. Không biết vô tình hay hữu ý, tôi gặp lại anh trong một quán cafe mà tôi hay lui tới. Tôi vẫn nghĩ anh là một người thành đạt, một người đàn ông đủ bận rộn với công việc và các mối quan hệ. Vậy mà anh vẫn có những lúc ngồi một mình, trầm ngâm bên những khúc nhạc Trịnh và thả lòng mình với những vòng khói thuốc màu trắng đến mê ảo.
Tôi không lạ khi đôi lần bắt gặp anh nhìn mình, có lẽ anh cũng sẽ nhận ra gương mặt tôi hơi quen quen nên lướt qua để lục tìm trong trí nhớ, nhưng cũng có thể anh tìm bâng quơ một ai đó không phải tôi, là do tôi nhận vơ chẳng hạn. Tôi nhoẻn cười, giữa những ngày hanh hao mua gió và giữa những chông chênh, có lẽ chúng tôi giống hệt nhau, đều đi tìm cho riêng mình một điểm tựa. Điểm tựa của tôi là một góc nào đó thân quen yên tĩnh, đủ để có thể một mình và tìm thấy đủ thứ mình yêu ngay trên trang sách tôi đọc. Còn anh, thậm chí có thể đơn giản và thú vị hơn nhiều lần, khi đó chỉ là một mình và tách ra khỏi những ồn ào, huyên náo nơi phố phường vẫn xô bồ, tấp nập.
Một lần chúng tôi ngồi ghép bàn, kỳ lạ như thể chưa bao giờ kỳ lạ hơn thế. Quán ngày mưa nhưng đông nghịt khách, bởi hôm ấy có một hội offline nho nhỏ của một diễn đàn nào đó. Vì họ cùng đi với nhau nên được ưu tiên xếp ngồi cùng nhau, tôi với anh là hai người khách cô độc ngồi trơ ra một góc. Chủ quán ban đầu còn hơi ái ngại, nhìn hai chúng tôi như muốn mở lời nhưng sợ phạm phải một cái gì đó rất khó định hình.
Cũng đúng, vì tôi và anh vẫn luôn là hai người khách quen, đến quán còn chăm hơn là đi hẹn hò đâu đó, chúng tôi còn có cả lịch trình ngồi ở đây cơ mà. Vào đúng ngày, đúng giờ, tự khắc chúng tôi xuất hiện. Có lẽ vì vậy mà anh chủ quán có phần ái ngại, xong đám đông sinh viên kia hơi nóng lòng, giục giã bằng một giọng nói to, có phần khẩn khoản. Cực chẳng đã, anh chủ lên tiếng.
- Anh chị có thể ngồi ghép bàn được không ạ? Mong anh chị thông cảm, hôm nay quán đông quá...
3. Lần đó tôi đã mạnh bạo đến gần cô hơn, cô ấy không khó gần như tôi nghĩ. Mặc dù sau lần đầu tiếp xúc thì cô vẫn là kiểu con gái nhẹ nhàng, nữ tính, thậm chí là nhu mì như trong tưởng tượng.
Ban đầu tôi không có nhiều những câu hỏi để có thể bắt chuyện, trong khi đó cô vẫn chăm chú vào những trang sách của mình. Tôi chỉ kịp nhận ra rằng cô có một đôi mắt đẹp, bàn tay thon dài và hẳn là mềm mại. Mọi chuyển động trên khuôn mặt trắng hồng đều rất khẽ.
- Anh có thấy phiền không?
Câu hỏi của cô làm tôi hơi giật mình, mặc dù cô hoàn toàn không rời mắt khỏi những trang sách.
- Không. Một chút cũng không. Còn cô?
- À, thật ra... tôi có một chút. Nhưng không sao.
Cô gái nhoẻn cười, cẩn thận để sợi dây màu đỏ vào trang sách đang đọc dở và gập sách lại. Lúc này cô ấy mới bắt đầu nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt mà tôi vẫn nhìn nghiêng thấy có màu trong suốt, nay long lanh trực diện. Tôi thấy hơi căng thẳng, nhưng vẫn đủ để tỏ ra điềm tĩnh. Cô ấy thấy phiền một chút, nhưng tôi không vì một chút ấy mà biến mất khỏi ánh mắt của cô ấy. Hẳn vậy.
- Sao anh có thể không nhận ra tôi nhỉ? Tôi đã nhận ra anh ngay từ lần đầu nhìn thấy anh cơ mà.
Đuôi mắt hơi nhếch lên, cô gái phía đối diện trở nên sống động và đáng yêu biết chừng nào. Cô ấy nhắc cho tôi nhớ về tên những sự kiện mà cả tôi và cô ấy cùng tham gia. Trái đất nhiều khi thật nhỏ, cứ đi một vòng là có thể gặp lại nhau, đúng không? Huống hồ chúng tôi còn cùng đi thêm bao nhiêu vòng nữa, lặp lại giữa những ngày cô đơn buồn chán đến tẻ ngắt, chúng tôi vẫn đều đặn gặp nhau đấy thôi, chỉ là tôi không kịp nhận ra.
- Thật ra thì khi cô sống với công việc, nhìn cô rất khác. Còn khi cô ngồi ở đây, lại là một người rất khác.
Cô gái nhoẻn cười. Chúng tôi bắt đầu nói về những điểm chung của nhau, đá một chút sang công việc, lại đá một chút sang sở thích, sở ghét. Đến mức cái offline ồn ã ngay trong quán cũng khiến chúng tôi tin rằng không tồn tại. Không gian ấy, con người ấy, như thể chỉ có chúng tôi là có thể lắng nghe nhau và chuyện trò với nhau mà thôi.
4. Một thời gian tôi bận việc, công việc khiến tôi ngộp thở, mệt mỏi đến mức không muốn đi ra ngoài sau khi đã về nhà, chỉ muốn nằm trên giường và chiến đấu với một giấc ngủ say không mộng mị. Hẳn nhiên, dạo đó tôi không tới quán thường xuyên được nữa. Có một anh chàng vẫn không thôi thắc mắc vì sao tôi không đến, tôi chỉ đáp gọn lỏn là tôi bận.
Anh ấy có lẽ vẫn giữ thói quen cũ, vẫn nhạc Trịnh và màu khói thuốc ám ảnh vương vất trên môi, trên kẽ tay kẹp điếu thuốc lá, với những ngày mây mưa vần vũ. Sau cái hôm ghép bàn kỳ quặc, chúng tôi trao đổi số điện thoại cho nhau, kiểu hẹn hò bâng quơ rằng nếu có cafe một mình thì nhắn cho đối phương một tin để ra ngồi cùng. Đôi khi người ta vẫn sợ phải cafe một mình, sợ những ánh nhìn lạ lẫm như soi mói, sợ bị nói là cô đơn trong khi sự thật đúng là như vậy.
Đặc biệt là con gái thì điều đó càng trở nên tệ hại. Nhưng đứa như tôi không mấy bận tâm, thậm chí biến thành thói quen lúc nào không hay nữa. Nhưng thi thoảng, cũng thèm thuồng cảm giác mình ngồi đó và có một ai khác ngồi cạnh. Không làm gì cả, thậm chí giao tiếp cũng trở nên hạn chế, ai lặng yên làm việc người nấy, nhưng cứ cùng nhau ngồi như vậy cho đến khi ra về, chỉ để tin rằng mình vẫn ổn, vẫn cảm thấy ổn dù cuộc sống có xô lệch về đâu chăng nữa.
Có một dạo tôi gặp anh trong nhà ăn của công ty, trang phục đi làm chỉn chu và lịch lãm, không giống cái vẻ bùi bụi khi ngồi ở quán. Chúng tôi chào nhau đôi câu, tay bắt mặt mừng như thể hai người thân quen lâu ngày gặp lại. Nhưng quả thật, cũng thấy một kiểu nhớ nhung là lạ dành cho anh. Lần đó là do bên anh có tổ chức sự kiện nên sang bên tôi kí kết hợp đồng. Vừa hay lần này lại do tôi phụ trách. Tôi nhìn anh cười khổ, đúng là có duyên hạnh ngộ, có muốn trốn cũng không được, huống hồ tôi cũng không cần phải “trốn” anh, thử một lần làm việc cùng nhau chắc cũng thú vị.
Vốn quen nhau từ trước, chúng tôi mang cả công việc ra quán để bàn, về nhà nhau lên kế hoạch và đôi lần tự thưởng cho mình bằng cách rủ rê nhau lượn đường Hà thành lúc nửa đêm. Anh là một người kỹ tính, cầu toàn trong công việc, song đối xử với phụ nữ lại hết mực nhẹ nhàng. Lúc tranh luận, anh luôn lắng nghe tôi nói, rồi phản bác một cách không thể dứt khoát hơn. Có những lần tôi bâng quơ nghĩ ngợi đi đâu đó, rằng giá như lần hợp tác này cứ dài dài ra thêm một chút. Sự kiện lần này thú vị mà, người cộng sự là anh... cũng thú vị mà...
Biết đâu đấy, lại thành hình một... mối quan hệ mới không kém phần thú vị???
5. Kết thúc dự án, có lẽ làm cùng cô ấy nên công việc suôn sẻ hơn rất nhiều. Những người bạn ở công ty tôi không biết lại nghĩ rằng tôi tán tỉnh cô ấy, họ vẫn gán ghép chúng tôi với nhau vì cho rằng chúng tôi hợp đôi. Không ai biết rằng chúng tôi quen nhau từ trước đó, làm bạn cafe cũng được một thời gian rồi. Tôi cũng phải công nhận rằng khi cô ấy xuất hiện, mọi thứ đều khác hẳn, cả cái cảm giác lâng lâng của gã trai chưa trải qua si mê tình ái nữa.
Những lần làm cùng cô ấy, tôi thấy mình quan tâm tới cô ấy ngày một nhiều. Rồi cũng chẳng hiểu sao tôi lại thấy lo lắng cho cô ấy nhiều hơn, muốn chở che và bảo bọc như một con mèo nhỏ vậy. Với đàn ông, họ chỉ có ý nghĩ về một cô gái tương tự như con mèo nhỏ là khi họ đang yêu, có phải không?
- Tuần sau sinh nhật anh, em cũng tham gia cùng bọn anh nhé?
Cô ấy lưỡng lự, ngón tay thon dài lật sang trang sách tiếp theo nhưng đôi mắt thì dừng lại điểm vu vơ nào đó.
Ngoài những thói quen, chúng tôi tồn tại hàng tá những việc không thể hợp với nhau được. Ví như cô thích đọc sách, tôi chỉ thích trầm ngâm, và ngắm cô đọc sách. Ví như cô thích lang thang phố cổ và ăn những món vặt ở một vài quán quen, thì tôi chỉ thích đi khi đằng sau có cô, có cả vòng tay của cô nữa.
Tôi cố gắng kéo cho khoảng cách từ hai con người xa lạ trở nên gần gũi hơn. Và cô cũng không mảy may để tâm đến. Có những khi cô vô tư như trẻ nhỏ, lại vô tâm như chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Một lần gặp ông anh của cô trong nhà, khi mà tôi lúi húi với tài liệu dự án còn cô lúi húi trong bếp với món mì chống đói cho cả hai. Ông anh ngồi xuống trò chuyện với tôi, nói dăm ba câu vu vơ nào đó, rồi trước khi đi khỏi, ông ấy buông một câu nhẹ bẫng.
- Với đứa nào thì tôi không chắc, chứ con bé nhà tôi, thích nó mà không nói ra là nó không tài nào biết được đâu.
Đúng là cô không biết thật. Tôi vẫn tưởng rằng cô vờ vĩnh, cách vờ vĩnh đáng yêu của những cô gái đang yêu. Nhưng sự thật thì không phải vậy.
- Hình như hôm ấy em có hẹn. Mẹ em bắt em đi coi mắt ai đấy. Mẹ em vẫn hay thế, anh biết mà.
Nói rồi cô nhoẻn cười, mắt vẫn long lanh, tôi nghe trong cổ họng khô khốc, có chút đắng, có chút nghẹn ngào.
6. Hôm nay là sinh nhật anh, trước đó tôi đã suy nghĩ rất lâu về sự xuất hiện của mình. Liệu rằng bạn bè của anh có chấp nhận tôi không? Một đứa con gái lạ mặt, chưa gặp một ai trong số họ, cũng không quen biết với ai ngoài anh... Tôi có thể tự nhiên đến đó cùng anh được không?
Tôi biết tôi là đứa suy nghĩ quá nhiều và cũng là đứa quá sức nhạy cảm cho những chuyện tình cảm trai gái. Tôi mến anh, quý trọng anh, và thậm chí yêu đơn phương mẫu người như anh lúc nào không hay nữa. Bình thường thì tôi chẳng bao giờ để lộ ra cảm xúc của mình, không có anh cũng như những ngày bình thường khác, rằng tôi không có bất cứ sự biến chuyển cảm xúc nào cả. Mặc dù sự thật trong tim tôi như nổi bão. Kỳ lạ thật, sự xuất hiện của một người xa lạ có thể trở nên giản đơn và gần gũi đến thế. Tôi thậm chí còn buồn khi phải từ chối đi cùng anh đến dự buổi sinh nhật ấy...
- Váy áo xinh thế này rồi còn ngồi xị mặt ở đây?
Ông anh nhìn tôi như chế giễu. Trước đó tôi đã send đi một tin nhắn, nói rằng tôi sẽ đến, vì buổi hẹn coi mắt kia đã bị dẹp bỏ rồi, vì lý do ngớ ngẩn nào đó mà tôi không biết nữa. Anh gọi nói tôi cứ ngồi ngoan ở nhà, anh qua đón. Lúc nghe anh nói, tôi ngỡ như mình đang hẹn hò thực sự, với một người đàn ông mà tôi yêu thầm. Nghĩ đến đó thôi mà má tôi ửng đỏ, bàn tay đan lại với nhau, ngước lên nhìn kim đồng hồ nhích từng nhịp trong khi ông anh tôi bị mẹ giục nhanh nhanh chóng chóng đưa mẹ đi đến buổi gặp bạn bè. Trước khi đi mẹ còn ngoái lại nhìn tôi mắng nhỏ.
- Con gái mà không tìm cho mẹ được chàng rể tốt thì cứ liệu đi nhé!
Chắc ông anh cũng kịp to nhỏ gì với mẹ chuyện tôi quen anh nên mẹ mới dễ dàng cho qua như thế. Tôi cũng chỉ biết cười trừ chào mẹ, và ngoan ngoãn đợi anh.
Nhưng anh không đến. Sau khi chờ rất lâu anh vẫn không xuất hiện, gọi cho anh thì thấy tắt máy. Tôi ngồi chực khóc như một con ngốc vậy. Tôi đã nghĩ rằng anh sẽ không bỏ rơi tôi, vì anh đã hứa là anh sẽ đến...
Sau khi nước mắt lem nhem trên mặt, tôi xách túi toan chạy ra ngoài mặc dù chẳng biết nên chạy đi đâu, chỉ là vùng đi vì nỗi nhớ anh và sự xấu hổ đang hả hê bủa vây lấy mình. Tôi không biết nữa, chẳng có lý nào lại trở nên bẽ bàng như thế, vì một người đàn ông, vì một lần anh lỡ hẹn...
Ngay sau đó có điện thoại, anh tôi gọi về báo mẹ bị tai nạn, phải vào viện. Anh tôi đã để bà ở lại với những người bạn, và đến khi ra về, anh tôi chưa kịp đi đón thì mẹ tôi đã bắt xe ôm về trước vì sợ trời tối muộn. Tai tôi ù đi, tôi cũng chỉ biết lao ra đường để vào viện với mẹ.
7. Trên đường đi đón em thì tôi nhìn thấy một tai nạn xe. Người thanh niên trẻ và một phụ nữ tuổi trung niên ngã úp mặt xuống đường. Đám đông xúm lại xì xào nhưng lại tỏ ra thờ ơ hết mức. Chẳng một ai sẵn lòng giúp người bị nạn. Tôi chỉ thấy họ chỉ trỏ và đứng một khoảng đủ xa để có thể nhìn và tiếp tục bàn tán. Tôi cùng cảnh sát đưa hai người bị nạn đến viện, việc mà tôi có thể làm là tìm cách liên lạc cho người nhà của hai người họ nhưng không một ai mang giấy tờ tùy thân. Mãi sau chuông điện thoại của người phụ nữ đổ, từ phía túi xách bên trong, người ta liên lạc với người thân và báo cho họ biết tin. Tôi chờ cho đến khi một trong số những người thân đến là vội vã đi ngay. Tôi đã trễ hẹn với em hơn ba giờ đồng hồ, với một cái hẹn đặc biệt quan trọng, vào một ngày đặc biệt quan trọng, tôi lại trễ hẹn với em.
Hôm nay sẽ là ngày mà tôi tỏ tình.
Hôm nay sẽ là ngày mà tôi chính thức đặt tên cho mối quan hệ của mình.
Vậy mà, hôm nay, tôi đến muộn...
Khi tôi bấm chuông chờ đợi, em đã không xuất hiện. Và cũng từ đó, em không bao giờ xuất hiện nữa. Tôi không chỉ muộn ba giờ đồng hồ, mà còn muộn rất nhiều ngày sau đó...
Cho đến khi tôi gặp lại em, hiếm hoi lắm giữa một ngày mùa đông buốt lạnh. Không phải góc quen, quán quen ngày xưa nữa, mà là một nơi xô bồ, ồn ã ngoài con phố, khi em vẫn chăm chú đọc sách và lướt những ngón tay thon dài lật giở từng trang.
Khoảng thời gian mà chúng tôi không gặp nhau vừa đúng bằng khoảng thời gian chúng tôi quen sau. Sau ngày hôm ấy, em không nhận bất cứ liên lạc nào từ tôi, cũng bỏ luôn những thói quen cố hữu. Tôi không tìm được em, không tìm được cơ hội để giải thích, cũng tuyệt nhiên không thể gần lại bên em dù chỉ trong suy nghĩ. Chúng tôi cứ trôi nhẹ qua nhau như thế, sống lướt đi trên những ô kỉ niệm vàng vọt và thi thoảng nhớ về nhau như một thói quen. Chúng tôi vẫn chưa quen sự vắng mặt của nhau, song lại không đủ can đảm để chấp nhận nhau thêm một lần nữa. Bởi vì chúng tôi đều sợ, sợ sẽ làm tổn thương nhau...
0 comments