Tình yêu đôi khi chỉ là một khoảng rất mong manh. Đừng cố tìm kiếm những gì xa vời cho mối tình của bạn. Khoảng cách giữa hai con người trong một câu chuyện tình nhiều khi cũng vì những hờn ghen phút chốc mà trở nên xa thẳm.
8. Sau tai nạn của mẹ cuộc sống của tôi như trầm hẳn xuống. Một mặt tôi trầm lặng bởi không đủ tin yêu để nhìn nhận và tựa vào một người nào đó xa lạ khác. Dù tôi không thừa nhận xong tôi cũng biết rằng mình bị tổn thương từ sau chuyện với anh.
Mặc dù chúng tôi chưa thành hình bất cứ một lời hứa hẹn nào cả, nhưng giây phút mà anh bỏ rơi tôi giống như thể tôi vừa bị rơi xuống một bờ vực nào đó sâu thăm thẳm. Tôi tự nhủ rằng sẽ mau chóng quên anh thôi, nhưng hóa ra có những thứ không phải muốn là được. Tôi thậm chí còn tìm cách xóa bỏ những kí ức vụn vặt về anh bằng cách khoanh vùng lại những nơi mà tôi và anh cùng đến, không bao giờ cho phép mình lạc về quán cũ, ngồi ở góc quen thuộc và nghe những bài nhạc Trịnh đến cháy lòng.
Mặt khác, mẹ tôi luôn muốn tôi tìm ra người đã đưa mẹ vào viện. Ông anh tôi cũng tỏ ra hồ hởi, vì khi anh tôi đến xác nhận thân nhân với người bị nạn thì người đó đã ra về, có hỏi thêm thông tin nào khác thì mọi người đều không biết, chỉ biết rằng người đó rất vội, tỏ ra khá sốt ruột và chắc mẩm rằng anh ta đang có cuộc họp khẩn nên không dám giữ lại lâu.
Tôi cũng muốn đi tìm người đó để gửi lời cảm ơn của mẹ và anh trai tôi, cả cho bản thân tôi nữa. Nhưng vì có quá ít thông tin để có thể biết được người đó là ai giữa biển người đông đúc. Tôi đành chờ đợi, lẳng lặng chờ đợi, nếu có duyên nhận ra người đó giữa bao người, hẳn là gia đình tôi cũng có một món nợ ân tình với người xa lạ tốt bụng đó.
Chớm đông, tôi vào một quán cafe take away, nhưng thay vì gọi để mang đi thì tôi chọn cho mình một bàn để ngồi lại. Tôi muốn thả lỏng mình một chút sau chuỗi ngày cố gắng gồng lên để xua đuổi một bóng hình cũ kỹ. Thế đấy, dù là cũ kỹ nhưng chẳng thể mục nát bởi thời gian, thậm chí, vẫn có lúc còn sắc nét tưởng chừng có thể động đậy được ở ngoài đời, đang ngồi đây với tôi, nhìn tôi chăm chú, trò chuyện cùng tôi và lồng vào bàn tay tôi những ngón tay dài và ấm.
Cuộc đời này thật kỳ lạ, và duyên hạnh ngộ cũng thật kỳ lạ. Đó là khi tôi không thể tiếp tục đi tìm thì người tốt bụng ấy xuất hiện, trong một hình hài thân quen vô cùng. Tôi bắt gặp anh ngồi gọn trong một góc, cũng đang chăm chú nhìn tôi như thể đã nhận ra tôi từ lâu lắm.
- Có phiền không nếu ngồi nghe anh kể một câu chuyện?
9. Đó là câu đầu tiên chúng tôi dành cho nhau sau một khoảng thời gian dài. Và đương nhiên, tôi gật đầu, chỉ vì sau khi gặp lại anh, tôi không thể cố dối lòng rằng mình ghét anh, yêu thương đâu thể hóa nhạt nhòa nhanh như thế.
Và câu chuyện của anh là câu chuyện đưa tôi về cái giây phút như thể nàng Lọ Lem bị thu hồi hết tất thảy váy vóc, ngựa bí ngô và đôi giày thủy tinh vào đúng thời khắc mười hai giờ. Hụt hẫng, nuối tiếc lẫn sợ hãi đan xen.
- Anh không hiểu sao mình lại không đủ can đảm tìm lại em. Chỉ biết đợi như một kẻ ngốc.
- Anh tự nói mình như kẻ ngốc, có phải đang có ý trách móc em không?
Chúng tôi thinh lặng. Chúng tôi không còn trẻ thơ nữa, không còn là những đứa trẻ biết vòi quà, chúng tôi biết rằng yêu đương là một lẽ đương nhiên không thể nào phủ nhận được. Việc xa lánh tình yêu có chăng là một phản ứng có điều kiện, bởi sợ vấp phải đau thương, bởi sợ mình là người thua cuộc bởi đã trao đi yêu thương quá nhiều.
Cuối ngày, bầu trời thu lại những tia nắng mỏng manh của mùa đông, anh đưa tôi về, vẫn không thôi thắc mắc về một cái kết mà tôi tự đặt ra cho chuyện của nhiều ngày trước đó.
- Dù thế nào thì, đối với anh, em vẫn là cô gái tĩnh lặng như không khí, trong lành như nước lọc. Mà... em biết đấy, những thứ vốn quan trọng, với anh... giống như em... Vậy nên... Anh yêu em!
Lời thì thầm đáng yêu như thế lại được nghe từ chính người mình yêu thương, còn hạnh phúc nào hơn thế? Tôi xoay người rất khẽ, đứng đối diện với anh, ngẩng cao đầu hơn một chút, nói nhỏ vừa đủ nghe:
- Sự thật thì... dù không liên quan, nhưng mẹ em vẫn tìm anh để trực tiếp nói lời cảm ơn đấy!
Anh gật đầu, vén những sợi tóc xòa trên trán tôi, nắm hờ lấy tay tôi. Chỉ riêng đôi mắt nhìn tôi chăm chú đã đủ để khiến tôi tin rằng tôi sẽ lại chìm trong màu yêu thương với đôi mắt ấy, với người đàn ông ấy, người đang đứng đối diện tôi. Con người này sẽ là người đủ đức tin để cùng tôi đi mãi chứ?
Vì dù sao, anh cũng là người đã dừng lại trong khi bao người khác đã lướt qua. Cũng là vì anh đã sẵn lòng giúp đỡ cho một người phụ nữ trung niên gặp nạn chứ không tỏ ra thờ ơ, hờ hững. Sau khi anh ra về, giàn tigon màu hồng phấn khẽ lay, tim tôi vẫn nhịp nhàng thổn thức, môi nhoẻn cười và gò má ửng hồng tự lúc nào. Lúc anh ra về, nhìn theo bóng anh tôi đã tự nhủ.
- Sự thật thì... em vẫn còn yêu anh đấy thôi!
Tình yêu đôi khi chỉ là một khoảng rất mong manh. Đừng cố tìm kiếm những gì xa vời cho mối tình của bạn. Khoảng cách giữa hai con người trong một câu chuyện tình nhiều khi cũng vì những hờn ghen phút chốc mà trở nên xa thẳm. Chúng ta sẽ không thể trách ai vì trong tình yêu ai cũng yêu theo một lý lẽ của riêng mình.
Hãy kiên định với sự lựa chọn, để rồi chắc chắn sẽ yêu thương một người quan trọng theo đúng nghĩa quan trọng. Có thể một phút giây nào đó, trong một khoảnh khắc mong manh, chúng ta lạc mất tay nhau, giày vò nhau bởi những nỗi nhỡ vô hình, vô tình tô lên trái tim nhiều vết xước. Nhưng cũng hãy cố gắng, để có thể vô tình trở về bên nhau.
Tình trao nhau ấy có mảnh, nhưng không dễ đứt nếu là thật tâm yêu thương. Đừng vội lơi tay, khi còn chưa kịp cho người mà ta yêu thương biết, ta đã yêu họ nhiều như thế nào. Thay vì buông lơi, hãy nắm tay cho thật chặt, chặt đến nỗi, chắc chắn rằng họ cũng cảm thấy yên tâm khi ta làm như thế.
8. Sau tai nạn của mẹ cuộc sống của tôi như trầm hẳn xuống. Một mặt tôi trầm lặng bởi không đủ tin yêu để nhìn nhận và tựa vào một người nào đó xa lạ khác. Dù tôi không thừa nhận xong tôi cũng biết rằng mình bị tổn thương từ sau chuyện với anh.
Mặc dù chúng tôi chưa thành hình bất cứ một lời hứa hẹn nào cả, nhưng giây phút mà anh bỏ rơi tôi giống như thể tôi vừa bị rơi xuống một bờ vực nào đó sâu thăm thẳm. Tôi tự nhủ rằng sẽ mau chóng quên anh thôi, nhưng hóa ra có những thứ không phải muốn là được. Tôi thậm chí còn tìm cách xóa bỏ những kí ức vụn vặt về anh bằng cách khoanh vùng lại những nơi mà tôi và anh cùng đến, không bao giờ cho phép mình lạc về quán cũ, ngồi ở góc quen thuộc và nghe những bài nhạc Trịnh đến cháy lòng.
Mặt khác, mẹ tôi luôn muốn tôi tìm ra người đã đưa mẹ vào viện. Ông anh tôi cũng tỏ ra hồ hởi, vì khi anh tôi đến xác nhận thân nhân với người bị nạn thì người đó đã ra về, có hỏi thêm thông tin nào khác thì mọi người đều không biết, chỉ biết rằng người đó rất vội, tỏ ra khá sốt ruột và chắc mẩm rằng anh ta đang có cuộc họp khẩn nên không dám giữ lại lâu.
Tôi cũng muốn đi tìm người đó để gửi lời cảm ơn của mẹ và anh trai tôi, cả cho bản thân tôi nữa. Nhưng vì có quá ít thông tin để có thể biết được người đó là ai giữa biển người đông đúc. Tôi đành chờ đợi, lẳng lặng chờ đợi, nếu có duyên nhận ra người đó giữa bao người, hẳn là gia đình tôi cũng có một món nợ ân tình với người xa lạ tốt bụng đó.
Chớm đông, tôi vào một quán cafe take away, nhưng thay vì gọi để mang đi thì tôi chọn cho mình một bàn để ngồi lại. Tôi muốn thả lỏng mình một chút sau chuỗi ngày cố gắng gồng lên để xua đuổi một bóng hình cũ kỹ. Thế đấy, dù là cũ kỹ nhưng chẳng thể mục nát bởi thời gian, thậm chí, vẫn có lúc còn sắc nét tưởng chừng có thể động đậy được ở ngoài đời, đang ngồi đây với tôi, nhìn tôi chăm chú, trò chuyện cùng tôi và lồng vào bàn tay tôi những ngón tay dài và ấm.
Cuộc đời này thật kỳ lạ, và duyên hạnh ngộ cũng thật kỳ lạ. Đó là khi tôi không thể tiếp tục đi tìm thì người tốt bụng ấy xuất hiện, trong một hình hài thân quen vô cùng. Tôi bắt gặp anh ngồi gọn trong một góc, cũng đang chăm chú nhìn tôi như thể đã nhận ra tôi từ lâu lắm.
- Có phiền không nếu ngồi nghe anh kể một câu chuyện?
9. Đó là câu đầu tiên chúng tôi dành cho nhau sau một khoảng thời gian dài. Và đương nhiên, tôi gật đầu, chỉ vì sau khi gặp lại anh, tôi không thể cố dối lòng rằng mình ghét anh, yêu thương đâu thể hóa nhạt nhòa nhanh như thế.
Và câu chuyện của anh là câu chuyện đưa tôi về cái giây phút như thể nàng Lọ Lem bị thu hồi hết tất thảy váy vóc, ngựa bí ngô và đôi giày thủy tinh vào đúng thời khắc mười hai giờ. Hụt hẫng, nuối tiếc lẫn sợ hãi đan xen.
- Anh không hiểu sao mình lại không đủ can đảm tìm lại em. Chỉ biết đợi như một kẻ ngốc.
- Anh tự nói mình như kẻ ngốc, có phải đang có ý trách móc em không?
Chúng tôi thinh lặng. Chúng tôi không còn trẻ thơ nữa, không còn là những đứa trẻ biết vòi quà, chúng tôi biết rằng yêu đương là một lẽ đương nhiên không thể nào phủ nhận được. Việc xa lánh tình yêu có chăng là một phản ứng có điều kiện, bởi sợ vấp phải đau thương, bởi sợ mình là người thua cuộc bởi đã trao đi yêu thương quá nhiều.
Cuối ngày, bầu trời thu lại những tia nắng mỏng manh của mùa đông, anh đưa tôi về, vẫn không thôi thắc mắc về một cái kết mà tôi tự đặt ra cho chuyện của nhiều ngày trước đó.
- Dù thế nào thì, đối với anh, em vẫn là cô gái tĩnh lặng như không khí, trong lành như nước lọc. Mà... em biết đấy, những thứ vốn quan trọng, với anh... giống như em... Vậy nên... Anh yêu em!
Lời thì thầm đáng yêu như thế lại được nghe từ chính người mình yêu thương, còn hạnh phúc nào hơn thế? Tôi xoay người rất khẽ, đứng đối diện với anh, ngẩng cao đầu hơn một chút, nói nhỏ vừa đủ nghe:
- Sự thật thì... dù không liên quan, nhưng mẹ em vẫn tìm anh để trực tiếp nói lời cảm ơn đấy!
Anh gật đầu, vén những sợi tóc xòa trên trán tôi, nắm hờ lấy tay tôi. Chỉ riêng đôi mắt nhìn tôi chăm chú đã đủ để khiến tôi tin rằng tôi sẽ lại chìm trong màu yêu thương với đôi mắt ấy, với người đàn ông ấy, người đang đứng đối diện tôi. Con người này sẽ là người đủ đức tin để cùng tôi đi mãi chứ?
Vì dù sao, anh cũng là người đã dừng lại trong khi bao người khác đã lướt qua. Cũng là vì anh đã sẵn lòng giúp đỡ cho một người phụ nữ trung niên gặp nạn chứ không tỏ ra thờ ơ, hờ hững. Sau khi anh ra về, giàn tigon màu hồng phấn khẽ lay, tim tôi vẫn nhịp nhàng thổn thức, môi nhoẻn cười và gò má ửng hồng tự lúc nào. Lúc anh ra về, nhìn theo bóng anh tôi đã tự nhủ.
- Sự thật thì... em vẫn còn yêu anh đấy thôi!
Tình yêu đôi khi chỉ là một khoảng rất mong manh. Đừng cố tìm kiếm những gì xa vời cho mối tình của bạn. Khoảng cách giữa hai con người trong một câu chuyện tình nhiều khi cũng vì những hờn ghen phút chốc mà trở nên xa thẳm. Chúng ta sẽ không thể trách ai vì trong tình yêu ai cũng yêu theo một lý lẽ của riêng mình.
Hãy kiên định với sự lựa chọn, để rồi chắc chắn sẽ yêu thương một người quan trọng theo đúng nghĩa quan trọng. Có thể một phút giây nào đó, trong một khoảnh khắc mong manh, chúng ta lạc mất tay nhau, giày vò nhau bởi những nỗi nhỡ vô hình, vô tình tô lên trái tim nhiều vết xước. Nhưng cũng hãy cố gắng, để có thể vô tình trở về bên nhau.
Tình trao nhau ấy có mảnh, nhưng không dễ đứt nếu là thật tâm yêu thương. Đừng vội lơi tay, khi còn chưa kịp cho người mà ta yêu thương biết, ta đã yêu họ nhiều như thế nào. Thay vì buông lơi, hãy nắm tay cho thật chặt, chặt đến nỗi, chắc chắn rằng họ cũng cảm thấy yên tâm khi ta làm như thế.
0 comments