Tiếng nói khàn khàn của mẹ vọng qua chiếc điện thoại đã cũ làm cổ họng tôi nghẹn ứ, đôi gò má run run, khóe mắt cay cay nhưng tôi không dám khóc thành lời. Tôi sợ đứa con bé bỏng của mẹ sẽ làm mẹ lo.
Tôi xa mẹ đã gần 4 năm rồi, tôi nhớ mẹ, tôi mong mẹ về sớm hơn, thế nhưng vì những lo toan trong cuộc sống, mẹ nói chỉ kịp về với tôi ngay trong đêm giao thừa. Gia đình chỉ có 2 mẹ con, ba mất sớm nên gánh nặng mưu sinh như đè trên lưng của mẹ. Cuộc sống ở quê vốn dĩ khó khăn, mẹ đành lòng gởi tôi cho ngoại để vào Nam kiếm sống.
Cái ngày mẹ đi, tôi khóc rất nhiều tôi cứ nghĩ mẹ sẽ bỏ tôi. Tôi sợ, đi làm trong Nam mẹ sẽ quen 1 ai đó rồi lập gia đình, quên đi đứa con của mẹ nơi quê nhà. Đêm hôm đó là cái đêm cuối cùng tôi được ngủ với mẹ, mẹ ôm ghì lấy tôi rồi thủ thỉ: “Con ở nhà, nhớ nghe lời ngoại, học hành cho tốt. Mẹ đi kiếm tiền tết về mẹ mua áo mới rồi dắt con đi chơi”. Đứa con mới lớn vỡ òa trong cái suy nghĩ về người mẹ. Đêm chia tay, 2 mẹ con cứ ôm chầm nhau mà khóc. Trong đêm tĩnh mịch, tiếng khóc vọng lên từng hồi từ căn nhà lá chật hẹp là nỗi lòng của người mẹ xa con. Tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết, mẹ phải dậy lúc 3 giờ sáng để kịp chuyến xe lên tỉnh. Tôi không kịp tiễn mẹ.
Đã hơn 3 năm trôi qua rồi mẹ nhỉ, cứ những ngày giáp Tết như thế này lòng con lại nhớ mẹ da diết. Con đều đặn gọi điện cho mẹ,mẹ vẫn an ủi con bằng câu nói quen thuộc: “Đêm 30 mẹ mới về được con ạ”. Mẹ biết không, con đau lắm, con nhớ mẹ lắm. Hôm nay đứa con của mẹ đã tròn 16, nó không còn ngây ngô như đứa trẻ 3 năm về trước. Nó đã trưởng thành rồi mẹ ạ, ba năm xa mẹ con đã khôn lớn rất nhiều. Con biết giúp đỡ ngoại, biết tự tay chăm sóc mình và con luôn cố gắng học tập tốt để mong mẹ quay về.
Mẹ ơi, 3 cái tết trôi qua không có mẹ con và ngoại buồn lắm. Người ta nói tết là dịp đoàn viên nhưng gia đình mình lại không có niềm hạnh phúc đó. Mẹ xa con, xa ngoại nơi phương đó chắc mẹ có nhớ về gia đình? Câu hỏi đó làm con trằn trọc mỗi đêm. Nhiều đêm trỡ mình dậy, con khóc rồi đem ảnh kỉ vật 2 mẹ con mình ra ngắm. Mỗi lúc như thế chỉ có ngoại là hiểu nỗi lòng của con.
Hằng tháng, mẹ vẫn đều đặn gởi tiền phụ ngoại nuôi con. Đồng tiền quý thật nhưng mẹ ơi cái con cần bấy lâu nay là tình thương của mẹ. Là cái ôm, cái vuốt ve, cái động lực bên con mỗi khi con vấp ngã. 3 năm xa mẹ con vấp rất nhiều mẹ ạ. Ngày đầu con khóc, rồi vu vơ hờn trách mẹ. Nhưng những lần tiếp theo con tự gượng dậy bằng chính nghị lực của mình.
Rồi 1 hôm, con nghe người ta đồn thổi mẹ có chồng rồi lập nghiệp ở Sài Gòn. Nỗi đau như ùa về trong tim con, con cứ nghĩ sự cố gắng bao năm qua của mình thành con số không. Con cố gắng để làm mẹ vui, mẹ mong về bên con, bên ngoại. Nhiều đêm con khóc và không muốn tin vào điều đó nhưng đó là sự thật. Mẹ bảo với ngoại, mẹ gặp chú làm cùng công ty rồi kết hôn, định cư trong Nam, chờ con học hết cấp 3 rồi đón ngoại và con vào. Suy nghĩ của con không còn ích kỉ như xưa, con không sợ mất mẹ, con hạnh phúc khi mẹ tìm được 1 người đàn ông che chở cho riêng mình. Người bố chưa 1 lần gặp mặt vẫn gọi điện thăm hỏi con thường xuyên.
Bố đã tâm sự với con rất nhiều, về công việc, về chuyện đời, chuyện người và cả về mẹ. Con hiểu bố dượng thương và yêu mẹ rất nhiều. Mẹ biết không, ngày mà mẹ sinh con đầu lòng cùng bố dượng, con đã khóc, con vui vì mình có em, con vui vì niềm vui lớn của mẹ.
Nhìn cành mai đang khoe sắc ngoài ngõ, con mong mẹ từng hồi. Đã đến Tết rồi mẹ ạ, sao mẹ vẫn chưa về? Nhà cửa ngoại và con dọn dẹp tươm tất hết rồi. Khu vườn nhà mình bây giờ rậm rạp hơn, cây cối chằn chịt hơn, căn nhà lá vẫn còn nguyên vẹn, vẫn giọt mỗi khi có đợt mưa lớn ùa về. Con với ngoại cũng chỉ nấu vài ba đòn bánh tét, mua vài gói bánh về cúng tổ tiên cho có gia vị ngày tết. Thắp nén hương ngày cuối năm, nhìn di ảnh của ba trên bàn thờ con thì thầm: “Ba ơi, mẹ có gia đình mới rồi, mẹ sống tốt và vui vẻ lắm ba biết không. Ba nơi suối vàng cũng thật mạnh khỏe nha ba, tết năm nay mẹ nói sẽ dắt em cùng với bố dượng về thăm con, thăm ngoại. Con hạnh phúc lắm, nơi phương xa ba có nghe tậm sự của con”.
Không khí tết đang len lỏi khắp con đường, ngã phố và rạng rỡ ngay trên khuôn mặt của những đứa trẻ. Đêm qua, con không ngủ được vì câu dặn dò của mẹ: “Đêm 30, mẹ cùng bố dượng và em về thăm con, thăm ngoại”.
0 comments