Những ngày đầu tháng là những ngày Đất nước mình hát khúc ca khải hoàn. Với niềm vui ngày độc lập, niềm tự hào cao vút trong mỗi người dân đất Việt. Nắng Ba Đình còn vương đó, vẫn vường rượm nhưng chẳng còn gay gắt bởi mùa sang. Bác nằm trong lăng, uy nghiêm và trầm mặc, đón những đứa con xa nhà, xa quê về tề tựu với tất cả lòng thành.
Có chăng, tháng Chín là một tháng của lịch sử hào hùng dân tộc, em nhớ không em?
Trong những lần gặp nhau vội vã, em còn đinh ninh rằng tháng Chín là tháng của những ngày tụ họp, của vạn sự bắt đầu. Tháng này những cánh áo trắng đến trường: cũ có, mới có. Nhưng có lẽ trên hết là sự nhộn nhịp của những em học sinh chuyển cấp, mang theo những mong ước về tương lai. Anh mỉm cười nhìn nét mặt em ngây ngô, còn vương trên môi lời trích dẫn của một bài văn cũ.
“Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều…”
Phải công nhận rằng không gian của mùa Thu lúc nào cũng khiến cho người ta xao động. Anh lại chạnh lòng, sao mùa Thu đáng yêu nhường ấy? Cái hương Thu đặc quánh, quấn quít bên những đôi tình nhân trẻ. Trong cơn mưa rào chợt đến chợt đi, bóng hình những người trẻ chân trần đi trên nền đất, ấm nồng cái nóng ban trưa, họ ríu rít nói cười, mắt ngời hạnh phúc.
Có lẽ, tình yêu của họ bắt đầu từ những lần chạm tay rất khẽ, rồi chạm tiếng nói cười, chạm tiếng yêu thương. Em à, họ yêu nhau vào tháng Chín!
Tháng Chín của anh đơn sơ, giản dị là hòa vào cùng với niềm vui Đất nước, hòa vào cùng những háo hức của trẻ thơ. Và cả những nhớ thương trao gửi đến một người.
Có lẽ, với bất cứ ai cũng vậy, những ngày tháng vẫn ngỡ chẳng bao giờ có thể nhớ, xong lại nhớ rất nhiều bởi in dấu của một người đặc biệt ta thương. Tháng Chín này còn có ngày của em, cô gái ạ. Một tháng vốn đáng yêu hiền hòa nên cũng sinh ra những con người đáng yêu, hiền hòa như thế.
Có lần, chở em qua những phố phường tấp nập, nghe hân hoan mùa về, ngửi no say mùi nồng nàn hoa sữa, anh cầm tay em hỏi vội:
"Em đặt tên gì cho tháng Chín?”
… Là tự hào, là thương nhớ, là đắm say hay là hạnh phúc tràn đầy?"
0 comments