Những ngày này, sân kí túc xá huyên ná o ồn ào. Chỉ trừ khu vực kiểm tra bóng rổ cạnh canteen 1. Cả lớp đang nín thở đợi kẻ đầu tiên báo danh khai tử. Vâng, chẳng ở đâu xa, chính tôi đây, Tùng Anh, phải rồi, cái tên gần như lúc nào cũng ở đầu sổ, là con chuột bạch gần như cho tất cả.
- Tao chưa, đang và sẽ không bao giờ có duyên nổi với mày, bóng rổ ạ - tôi lẩm bẩm.
Qủa đầu tiên lệch rổ khoảng 20 độ.
- Biết mà! Đáng lẽ mình đã đăng kí Võ được rồi, nếu không vì mạng quản lý đào tạo...
Ném đi không chút chần chừ, phát tiếp theo của tôi dính rổ. Nhưng vẫn trật.
- Ghét thế!
Xoay bóng trên tay, những mảnh kí ức nhạt nhòa cứ ghép rồi lại vỡ, vỡ rồi lại ghép. Qủa thứ ba bật bảng, rồi ra ngoài chứ không vào trong. Khi tôi ra nhặt bóng và tính xem nên đến nhà thầy ngay hôm nay hay mấy hôm nữa, một giọng nam chợt vang lên:
- Cố lên! Nhún sâu vào! Vào rổ nào!
Một cậu bạn lạ mặt, với chiếc ba lô màu cam chói tợn giữa nắng chiều, đang cười lớn và đập hai tay cổ vũ cho tôi ở ngoài sân. Ngoái cổ vào thích thú, tay kẹp lại túi bánh mì, có vẻ như tôi là sinh vật kì lạ mà cậu bạn mới khám phá ra được. Mà cũng chẳng hiểu thế nào, sau câu cổ động ấy, lớp tôi bắt đầu xôn xao hẳn lên. Và thế là, từ chỗ im bặt xem số phận của con bé đầu tiên, hoặc là ngồi nhắn tin chit chat, cả lũ bắt đầu cùng hò hét:
- Cố lên cố lên! Ném được mà! Ba quả rồi nhé!
Tôi chưa bao giờ nghĩ tất cả những thứ như kiểu “Cố gắng lên” từ người khác lại có ảnh hưởng mạnh đến mình cả. Trừ khi tôi là người xác định điều đó. Vậy nên, tôi đã nghệt cả mặt ra khi đường bóng thứ 4 vào rổ quá ngọt.
- Này, có khi mình lại vào quả này ấy nhỉ.
Qủa thứ 5 bổng lên không trung sau khi tôi chỉnh lại động tác ném của mình. Bóng xoáy, lăn ¼ miệng rổ, rồi lọt vào trong. Tôi cảm thấy rất khó tin, nhưng thay vì tự véo mình một phát, không hiểu sao tôi lại nắm tay lại và khẽ dậm chân Yes!! Một cái rất tự hào. Khi tôi ngoảnh lại, cậu bạn kì cục kia đã đi mất. Cuối buổi học, trước khi dọn đồ, tôi ném bóng lần cuối.
- Có Duyên hay không cũng do mình cả, đúng không?
Bóng ra ngoài.
Tôi chép miệng tiếc rẻ.
----------
Nếu bạn là tôi, bạn chắc chắn cũng tò mò giống tôi thôi. Rồi bạn cũng sẽ loanh quanh luẩn quẩn quanh kí túc xá vào khung giờ như hôm trước để tìm người mà - ai - cũng - biết - là - ai - đấy. Vâng, ai cũng biết là ai nhưng cũng lại chẳng có ai biết tý thông tin gì. Cuối tháng 9, sau khi lướt New Feeds một hồi, tôi bỗng có liên tưởng, cậu ấy chính là bản nhạc “Wake me up when September ends” của mình. Một bản nhạc mà đến khi hết tháng 9, có thể hết tháng 10 tháng 11, hết cả mùa đông năm nay, nó vẫn cứ ngân nga trong tôi mất. Bóng trượt rổ, nhưng có còn cơ hội khác cho tôi?
- Bé con, tháng tới đổi ca cho chị nhé? Chị mới quen một chàng hay lắm – Chị Sick nháy mắt với tôi vào lúc giao ca buổi trưa.
- Em ghét làm tối. Em thích làm buổi sáng cơ.
- Sợ tối, sợ cô đơn à – Chị cười khẽ. Mái tóc màu hạt dẻ xoăn xoăn như cũng muốn cong lên nối lời.
- Một người cô đơn như thế nào, làm sao chị biết được khi chỉ nhìn vẻ ngoài của họ.
- Maybe – Chị nhún vai rồi đặt vào tay tôi một cốc Capucchino nóng - Gặp cũng được. Không gặp cũng được. Quan trọng là đó có phải là điều em thực sự muốn không.
- Liên quan thế - Tôi cười phá lên.
- Maybe – Chị véo mũi tôi một cái – Aaa, hôm nay màu xanh ngọc sexyyy cơ à .
Chị sick mới đi du học ở Anh về. Tôi gặp chị lần đầu tiên khi cả hai đứa không hẹn mà cùng đến Đinh xin việc. Chị không thiếu tiền, cả cuộc đời chị là những chuyến đi. Khi về lại Việt Nam, trong một lần dạo quanh Đông Các, chỉ 5 phút sau đó, chị đã vào đây apply làm một chân. Lúc đầu, tôi không thích vẻ ồn ào của chị. Nhưng càng về sau, tôi càng nhận ra nhiều điểm chung trong hai con người ngỡ như trái ngược. Chị cho tôi nghe những bản nhạc của Beethoven và Bach, tôi nói với chị về những bài tình ca buồn của Jay Chou.
Trong một lần nhận được điện thoại từ bố, tôi đã khóc òa lên. Và chị đã ôm chặt tôi. Kể từ đó, tôi và chị thân nhau nhiều hơn. Chị luôn bảo chị hiểu rõ nỗi đau của tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ biết gì thêm về gia đình chị. Tôi sợ. Sợ chị giống tôi.
- Ok chị. Em đổi. Em làm ca tối.
Tôi cá là chị chả hẹn hò gã quái nào cả đâu. “Nghe nói... tháng tới mẹ em về. Mẹ muốn gặp em vào các buổi sáng”. Câu nói vu vơ khi ngáp ngủ của tôi mấy tuần trước, không ngờ chị vẫn còn nhớ. Nghĩ đến điều đó, tự dưng tôi muốn nghe lời chị lạ. Tôi đón nhận cảm giác ấm áp từ chị, chứ không khổ sở và trốn tránh thứ ấm áp từ tình thân mà tôi có. Tôi không có thói quen muốn dành quá nhiều thời gian và tâm trí cho nhiều suy nghĩ vẩn vơ. Nhưng có lẽ, tháng tới sẽ là tháng rất dài . . .
----------
Sáng đầu tiên có hẹn với mẹ, tôi tắt máy, rồi đi lang thang dọc phố Bà Triệu. Tôi không thể ra Đinh chơi với chị sick, vì tôi biết mẹ sẽ ra đấy tìm tôi. 7h30 sáng ở Hà Nội, hiếm có cô chủ hay cậu chủ nào mở shop sớm thế. Vậy mà vẫn có. Awake Corner.
Tiếng nhạc êm dịu của Turn Me On, chứ không phải những giai điệu rộn rã vui nhộn chào buổi sáng thường thấy, bắt tai tôi ở ngay phút đầu tiên. Người duy nhất trong cửa hàng cũng ngạc nhiên:
- Ô, xin chào.
Trước mặt tôi là một cậu bạn với đôi mắt sáng sau gọng kính đen, tóc tai hơi bù xù một chút, trên tay là một hamburger còn đang lỡ dở. Hình ảnh này trông có vẻ hơi quen thuộc ... Sau khoảng mấy phút ậm ừ, tôi đã nhớ ra. Phải rồi, cậu ấy đây mà. Chỉ nhìn liếc qua một lần, nhưng tôi biết đây đích thị là cậu ấy. Cậu bạn wake me up when my september ends của tôi!
- Hey, có vẻ như mình nên đổi sang nhạc Dance cho đỡ ủe oải nhỉ - Cậu bạn nhanh nhẹn đáp lời khi thấy con bé trước mặt bị đứng hình hồi lâu.
- Cậu có ba lô màu cam không? – Câu hỏi liên quan nhất trong ngày.
- Có - Cậu bạn cười toe.
Vậy đủ rồi, đúng không nhỉ, tôi thầm nghĩ .
- À ... mình muốn lấy cái kia. Cái đó đó... không... không phải... cái bên cạnh ý... – tôi bắt đầu bị luống cuống.
- Thật chứ? Nó là ba lô và nó màu cam à – Cậu bạn lại cười phá lên. Tiếng cười rất trong và đôi mắt rất tươi.
- Có lẽ...Mình lấy luôn. Bạn gói giúp mình luôn nhé. Thật mà – vẻ mặt quả quyết serious của tôi hình như càng tôn lên hình mẫu cô gái đáng thương trước mặt cậu bạn. Tôi còn thấy mặt mình hơi nóng lên một chút. Tệ thật - Ừm... có cafe nữa nhỉ. Vậy mình vào kia đợi. Lấy mình một cafe đen không đường – Khi tôi quay người đi, luống cuống thế nào chân liêu xiêu phải chiếc ghế bành suýt thì vồ ếch.
- Ok. Đợi mình gói quà nhé. À, ở góc đấy cậu có thể nằm ườn và ngủ nếu cậu muốn.
Tôi ngại ngùng cười trừ:
- Cứ để nhạc Jazz thế này là được.
Tôi không biết đấy có phải thói quen của quán không. Nhưng cả sáng hôm đấy, cậu bạn chỉ để những bản jazz hoặc blue jazz đầy mê hoặc. Và thậm chí, tôi đã chợp mắt một chút. Thật lạ. Ngoài Đinh, chưa bao giờ tôi dễ ngủ đến vậy...
Tối hôm đó, tôi dọn bớt những thứ lỉnh kỉnh trong ngăn kéo, rồi đặt gói quà bé bé xinh xinh vào đó. Cười vu vơ. Và ngủ. Trước khi nhắm mắt, tôi reply tin nhắn: “Con xin loi. Con chua muon gap me.” Trong giấc mơ, tôi vẫn tiếp tục ném rất nhiều quả bóng. Có quả vào, có quả ra. Nhưng tôi thấy lòng mình nhẹ bẫng.
-------------------
Những ngày sau đó, thay vì những cuộc gọi, mẹ chỉ để lại những mẩu tin ngắn chúc tôi ngủ ngon hay đại loại như vậy. Tôi cũng không biết mình đang buồn hay vui nữa. Thỉnh thoảng tôi lại ra Awake Corner, có thể là sáng tinh mơ, có thể lúc trưa chiều hoặc tối. Tôi muốn đến vào những khung giờ khác nhau, để thấy những vẻ mặt khác nhau của cậu bạn. Lâu dần, tôi phát hiện ra ối điều.
1. Đồ ở Awake Corner siêu đẹp. Cũng có thể vì tôi hay ra đây nên nó phải vậy.
2. Thỉnh thoảng tôi hay buột miệng những thứ rất ngớ ngẩn và đáng xấu hổ khi cậu bạn giúp tôi chọn quà. Nhưng nó rất thật.
3. Cậu bạn của tôi là một người có thể cười không mệt nghỉ với bất cứ ai. Và có rất nhiều cô gái say nắng cậu bạn từ lần đầu tiên vào quán. Giống như người nào đó... người nào đó cũng chỉ giống như những người khác.
4. Cậu ấy có khối tật xấu, như là sẽ nổi đùng nổi đóa lên nếu như bị phá rối giấc ngủ. Rồi điều 5, điều 6 ....
danh sách cứ dài dần ra. Kèm theo đó là những cảm xúc không lời của tôi với cậu bạn. À, nên nói đó là những cảm xúc tôi không muốn gọi tên thì đúng hơn.
Tôi cất cẩn thận những gói quà tôi mang về, tuyệt nhiên không bóc. Tôi muốn lưu giữ tất cả những gì giữa tôi với cậu bạn theo cách vẹn nguyên nhất có thể. Tối tôi vẫn ra Đinh làm việc. Đôi lúc, tôi lại kể cho chị sick nghe về những điều đó.
- Thằng bé cung gì đấy, chị bói tình duyên nào.
- ... Em không biết.
- Hừm, vậy tên gì?
- Em không hỏi.
Chị làm động tác chúc phúc của Chúa rồi bắt đầu quay sang cù léc tôi.
- Kệ em!! A, em buồn hahaha... Có quan trọng gì đâu chị. Em với cậu ấy vậy là có duyên rồi. Whatever comes will come.
- I have no idea. – Nhún vai – Nhưng em cũng phải biết cậu ấy nghĩ gì chứ.
Tôi khẽ lắc đầu:
- Với ai cậu ấy cũng giống nhau cả thôi. Em thấy rồi. Em cảm nhận được mà. Em có vấn đề với việc giao tiếp, chị biết đấy. Ngược lại hoàn toàn với cậu ấy. Rõ là chưa đủ và không được đâu.
- Giống như với mẹ em?
- Vậy thì phải ngược lại – Tôi cười.
- Mai em định làm gì?
- Nghĩ xem nên tiễn ở sân bay hay ra Đinh và đợi?
- Em muốn mẹ ở lại chứ?
- Muốn cũng đâu có được ạ. Mà ... em cũng không mong chờ điều đó quá nhiều.
Chị ngồi xích lại gần tôi.
- Nhiều lúc đừng quan trọng hóa mọi chuyện lên em ạ.
- Em không ... Vâng... em biết... - Tôi định cãi lại gì đó, nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Im lặng một hồi, tôi nói khẽ
- Em vẫn luôn muốn được ôm mẹ . . .
- ... Chị là đứa con hoang. Em hiểu ý chị mà, đúng không haha. Nên là, khi chưa từng bắt đầu thì đừng nên vội kết thúc, em nghĩ điều đó sẽ khiến em bớt tổn thương hơn. Nhưng không phải đâu, khi em lớn hơn một chút, bằng chị hoặc hơn chị bây giờ, em sẽ thấy việc đó đau đớn hơn gấp trăm lần việc em lao vào một việc gì đó đấy . . . Vì em còn trẻ, đừng che giấu tình yêu và sự dịu dàng của chính mình nhiều như vậy. Vì em còn trẻ, hãy chấp nhận sự thật rằng. Có rất nhiều thứ trên đời là do em tự đánh mất, em hiểu không?
- ... Chị muốn tối nay uống gì? Em sẽ thức với chị cả đêm – Tôi bật dậy khỏi ghế, rồi nghiêng đầu hỏi chị, cố giữ một nét mặt bình thản.
- Em không định gặp lại cậu bạn đó nữa đúng không?
- Sao chị lại nghĩ vậy?
- Vì hôm nay em kể cho chị quá nhiều về cậu ấy. Giống như chị là cuốn kỉ yếu còn lại sau cùng của em vậy. Giống như sau khi em dành hết tâm trí để viết lại nó, em sẽ để nó vào hòm và khóa thật chặt lại.
Nhìn thật sâu vào đôi mắt nâu màu hổ phách của chị, tôi gật nhẹ đầu:
- Hôm nay, em đã nghe tận tai và nhìn tận mắt... Cậu ấy nói đã yêu người khác. Và kết quả thì rất khả quan. Cậu ấy còn cười nữa chứ haha... Tệ nhất là, cậu ấy giúp em chọn được quà cho chị và mẹ em... Điều mà em hầu như chẳng bao giờ đủ can đảm để tự làm...
- Wow... tin nào cũng hot... Cơ mà, thế thì tệ thật, cả 2 vế – Chị nhìn tôi cười buồn, điệu buồn hiếm hoi. À, ý chị là ¾ câu em nói nhé... chỗ quà cho chị thì rất tuyệt.
Tôi lôi từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ màu vàng với nơ màu đen rất xinh, rồi đặt trước mặt chị Sick, kèm một nụ hôn phớt trên má.
Khi ra lấy rượu, tôi thấy nước mắt cứ lăn dài nóng hổi trên má. Giá mà cậu ấy không hỏi tôi nhiều đến vậy, không tìm quà hộ tôi vất vả đến vậy . Trước khi cậu ấy bước quá sâu vào cuộc sống của tôi như những người trước đây, tôi có lẽ nên rời xa cậu...
"There's so much to be said
And with a broken heart your walls can only go down but so low
Can you hear me when I call your name?
When I call your name. . ."
Lời hát thì vẫn thế ngân nga... Nỗi đau và nỗi nhớ vẫn cứ vọng mãi trong lòng người...
Nhưng tôi thấy lòng mình không còn nặng trĩu nữa.
Kể từ cái lúc ở sân bóng rổ, cho đến lúc cậu ấy vỗ vai tôi và bảo, hãy tự mua cho mình một món quà, cho đến những ngày tôi chỉ lẳng lặng nhìn cậu ấy chạy loanh quanh khắp quán, cả khi cậu cốc đầu tôi khi tôi nói tôi không muốn tặng quà cho mẹ . . .
Thế đã đủ hay chưa? Tôi cũng không rõ.
Tôi chỉ biết, cuộc sống của tôi đã đậm màu lên không ít nhờ có cậu ấy
Và tôi cũng biết. Tôi đã và vẫn đang thích cậu ấy.
Chỉ là... Giống như quả bóng bật bảng rồi lại ra ngoài. Duyên của tôi với cậu bạn, vẫn còn mỏng manh lắm.
Cho đến khi chị đưa lại tôi gói quà ...
--------
Tôi lao về phòng rồi kéo ra hết những gói quà chưa kịp bóc từ Awake Corner, xếp gọn chúng thành hàng dài, run run khẽ bóc. Bên trong mỗi gói quà đều đính kèm một mảnh giấy. Nét chữ lạ viết vội, thẳng tắp và đều mắt:
- Xin chào, mình là Hoàng, ba lô cam haha. Hôm nào về lại đây tiếp nhé. Mình muốn gặp lại cậu. Tóc cậu rất đẹp. Và cậu có nét buồn gì đó riêng lắm... mình muốn làm cậu cười.
- Có phải mình đang độc thoại không? À mình nhớ ra rồi!!! Mình từng gặp cậu ở kí túc xá NEU đó!! Nhớ không? Cậu vào 2 quả bóng rổ là nhờ mình đấyyy.
- Hm... thực ra hôm trước mình nói dối đấy. Mình nhận ra cậu từ ngay hôm đầu tiên cậu vào Awake cở. Mình làm bạn nhé. FB mình là ..... sdt mình là ...... Mỗi lần mình lại gần cậu được một chút, cậu lại trầm tư gì đó, hoặc là có người đến ...
- Hôm nay cậu thấy tớ nổi đóa rồi. Thật tệ, nhỉ? Nhưng đó là con người tớ, đừng ghét bỏ nó nhé ^^ vì thật khó hiểu, nhưng những ngày cậu đến Awake Corner luôn là những ngày mình thấy thoải mái nhất.
- Cậu ạ, mình hoàn toàn tin là những dòng mình từng viết cậu chả bao giờ đọc. Mình không hiểu cậu làm gì với đống quà đấy luôn. Và cũng không hiểu sao mình không dừng được việc này. hừm, đợi 1 ngàyđẹp trời, cậu sẽ cười khi đọc được dòng này “Khoảng thời gian gói quà cho em là khoảng thời gian anh mong chờ nhất trong ngày” và rep mình rằng “Còn với mình đó là khoảng thời gian em thấy buồn nhất khi phải xa anh” =)) Cậu có thể đi xem Love Actually với tớ không?
Và ở món quà của chị Sick là mảnh giấy màu hồng:
“Chào chị, em là thằng giúp Tùng Anh chọn quà cho chị. Ngại quá em đã từng viết một số thứ cho Tùng Anh theo cách này, nhưng cô bé chẳng bao giờ nhận được?? Nếu chị may mắn ( à em may mắn) được chị đọc những dòng này, chị nhắn giùm em với TA là Hoàng cực cực cực thích Tùng Anh với ạ. Em cám ơn chị nhiều. À, chị là người rất quan trọng với Tùng Anh đấy. Nhưng chị hãy mở lòng mình nhiều hơn với Tùng Anh nhé... ”
Cuộc sống luôn tiềm ẩn những món quà yêu thương bất ngờ. Kể cả bạn chưa sẵn sàng, nhưng hãy cứ mở nó ra nhé!
0 comments